Hôm rồi Thanh Phong có nhắn cho học viên tham gia lớp học thư pháp của mình tại Hà Nội.
Yêu cầu bạn ấy viết một bài viết câu nói:
Thiên lý chi hành
Thủy ư túc hạ
Và đây là phần nhắn lại của bạn ấy, mời mọi người cùng xem.
Hành trình vạn dặm bắt đầu tư một bước chân.
Câu nói này làm tớ nhớ đến cuốn sách đầu tiên mà tớ có “ Nhà giả kim”. Hẳn bạn nào đã đọc, đều đã biết câu chuyện trong cuốn này, nhà giả kim chỉ là 1 nhân vật bé xíu, nhưng tại sao lại lấy danh của 1 nhân vật bé xíu để đặt tên cho cuốn sách này nhỉ?
Chà, đây là câu hỏi tớ nhận được khi tớ 18 tuổi.
Nhớ lại câu chuyện trong cuốn sách này, có một cậu bé nhỏ, tin vào một giấc mơ thần kì, rằng cậu sẽ tìm thấy kho báu ở đâu đó trên Ai Cập. Một thứ gì đó quá mơ hồ, quá rực rỡ, thế mà cậu bé nhỏ lại bắt đầu bước đi.
Hành trình của cậu giống như hành trình của chúng ta, khi trãi qua cuộc đời thăng trầm. Có những ước mơ rất trong sáng, đơn thuần và đầy bỡ ngỡ của tuổi trẻ. Không có cơ sở, không có điều kiện, lại quá lớn lao. Đa phần sẽ giống như cậu bé này, đầy ngờ vực và sợ hãi. Trong tay cậu cơm còn không có mà ăn, sống cuộc đời phiêu bạt chẳng có lấy một mái nhà, thế mà lại chọn đi theo ước mơ ấy.
Bước chân đầu tiên ấy, chất chứa đầy mơ hồ và sợ hãi, nhưng cũng đầy ngờ vực và hào hứng.
Rồi cậu gặp một ông lão, ông cho cậu thêm 1 bước chân, ông truyền cho cậu cảm hứng, hứa sẽ chỉ dẫn. Bước chân này lại đầy hiểm nguy, cậu bé chấp nhận bán đàn cừu, miếng cơm của cậu. Cậu còn hào phóng trả ơn ông ta thêm 1 vài con, xem như trả lại công ơn.
Thế là như chúng ta, khi bắt đầu đi bước đầu tiên, tự nhiên sẽ gặp được những ân nhân dẫn lối chỉ đường. Đó có thể là người tốt, cũng có thể là người không tốt. Cậu bé không biết được, chúng ta cũng đã từng không biết được, nhưng chúng ta và cậu bé vẫn lựa chọn tin tưởng, trả ơn. Những bước chân ấy, lại là đón nhận, cởi mở, và chấp nhận buông bỏ những điều cũ kỹ còn sót lại.
Nếu còn giữ lấy bầy cừu để kiếm cơm, làm sao cậu bé đi được hành trình đến Ai Cập?
Nếu không thể đóng lại cánh cửa cũ, làm sao cánh cửa mới được mở ra? Cho dù cánh cửa cũ không thể mất đi, quan trọng như là sinh mệnh?
Thế là, cậu lại tiếp tục bắt đầu 1 bước chân nữa, sau đoạn đắn đo.
Trong ngày đầu tiên, cậu bé nhỏ bị lừa hết tiền, và không thể đi tiếp. Bước chân của cậu dừng lại tại đây, không thể bước tiếp, chỉ có thể dặm chân tại chỗ. Thế là cậu sinh tồn, kiếm việc, một năm sau đó lại đủ tiền mua đàn cừu mới.
Có lẽ một giây nào đó, cậu chần chừ trước kho báu viễn vông, dự định quay trở lại cuộc sống có cơm có gạo ban đầu. Nhưng nhìn vào hòn đá mà ông già tặng, cậu không mua cừu, mà lại quyết định bước chân.
Đôi khi, chúng ta sẽ lựa chọn ở lại hiện tại, quẩn quanh trong vùng an toàn, sau khi trãi qua thử thách, khó khăn. Vùng an toàn này có thể kéo dài rất lâu, một vài năm, đủ khiến ta như cậu bé, cảm thấy hài lòng với cuộc sống không biến động, đều như chanh vắt. Thế là, một số chúng ta không lựa chọn bắt đầu thêm một bước chân nào nữa.
Chúng ta chấp nhận những điều không ổn, vì có thể deal với nó, không cần thiết để thay đổi. Chúng ta dễ chấp nhận những khó khăn, bất công, chứ không có ý định tốt hơn, bởi lẽ chúng ta quen chịu khổ mất rồi, còn cho rằng bản thân quá mạnh mẽ. Bước một bước, đâu ai đảm bảo là không khổ hơn, nhưng cũng không ai chắc chắn là có sướng hơn. Thế nên chúng ta chọn ở lại, không thể đi tiếp.
Cậu bé có thể dư cơm hơn lúc trước, nhưng kho báu lại cho cậu nhiều thứ hơn cơm, có lẽ thế, hoặc ít nhất thì cũng luôn có thể quay trở về ăn cơm đạm bạc với bầy cừu. Ta có thể chấp nhận những điều chưa ổn, nhưng thay đổi và chấp nhận bước đi, luôn mang đến cho chúng ta nhiều hạnh phúc hơn. Hoặc ít nhất có thể trở lại những điều không ổn này chứ! Vốn chỉ là một sự lựa chọn!
Vậy là, cậu bé lại lựa chọn bắt đầu một bước chân nữa. Không bao giờ muộn để bắt đầu xảy ra một bước chân trọn vẹn, hành trình vạn dặm, mỗi một bước chân đều là một nỗ lực, một thay đổi, một bắt đầu.
Thật nhiều bắt đầu nhỏ bé, sẽ tạo ra một bắt đầu thật lớn lao, bắt đầu cuộc đời mới, hoàn toàn khác, hoàn toàn viêm mãn.
Cậu bé nhỏ gặp một anh chàng, là nhân vật nhà giả kim. Anh này mộng tưởng sẽ học được thuật tạo ra vàng từ kim loại, và anh ta rất chăm chỉ nhưng mãi thất bại. Anh ta có một trái tim vô cùng thuần khiết, và đã cho cậu bé một câu để đời, câu nói này cũng đã rung động lên toàn thế giới.
“ Khi bạn thực sự mong muốn một điều gì, cả vũ trụ hợp lại giúp bạn đạt được nó”
Nhờ vào câu nói này, mà cậu bé nọ không còn hoài nghi, tiếp tục vững tin vào sứ mệnh tìm thấy kho báu Ai Cập của mình. Nhưng cũng nhờ câu nói này, mà tớ cùng rất nhiều người trên thế giới tin vào vũ trụ, đều luôn cảm thấy một sự bảo vệ, động viên từ các thiên thần, cũng như từ thế giới xung quanh, rằng mọi người đều sẽ được dẫn đường đến những ước mơ từ sâu thẳm nơi trái tim mình.
Cho nên, chỉ cần ước mơ một cách chân thành, và dũng cảm đi từng bước chân, mọi điều khó tin nhất luôn dễ dàng khả thi. Vậy là cậu bé lại bắt đầu một bước chân mới, bước chân của sự chân thành tin tưởng vào ước mơ nơi trái tim mình, bởi lẽ, trời chẳng phụ lòng người, những ước mơ chân thành luôn sẽ thành sự thật.
Cũng ở giai thoại này, cậu bé tìm thấy tình yêu của đời mình. Để cậu hiểu ra, một tình yêu chân chính sẽ luôn bên cạnh cậu, đồng hành cùng cậu tìm thấy ước mơ. Không điều gì phải từ bỏ, cũng không điều gì là bất công. Kho báu của cậu bé là ở Ai Cập, cũng là tình yêu với cô gái nọ. Thế là cậu như chúng ta, cũng lưỡng lự, sợ rằng không thể chọn cả hai.
Nhưng tình yêu mà, nào có bé nhỏ đến thế? Tình yêu thật sự xuất phát từ trái tim, những trái tim mạnh mẽ, thì luôn có biên độ không giới hạn. Cậu nào phải lựa chọn đâu?
Bước chân của thoại này, không chỉ là vững tin vào con đường của mình, mà còn là góc nhìn đúng đắng về tình yêu. Bước chân kể từ đây về sau luôn có sự chất chứa yêu thương mà cậu và cô gái nọ dành cho nhau. Và tớ tin là, ai trong chúng ta cũng cần thiết trãi qua điều này, không cần phải lựa chọn hay buông bỏ điều gì, mà dùng kho báu nơi tình yêu để bồi đắp, xây dựng kho báu của ước mơ.
Điều này vốn dĩ không phải là may mắn, mà theo tớ, nó cần rất nhiều dũng cảm và chân thành. Khi cậu dũng cảm và chân thành với một ai đó, để mang cho họ một tình yêu to lớn nhất, vô điều kiện nhất, thì đó cũng chính là lúc cậu mở ra cho mình một lối đi nhân quả, nơi cậu sẽ được nhận lại một điều tương tự.
Trái tim của mỗi người luôn thừa sự dịu dàng cùng biên độ yêu thương vô điều kiện. Cho nên, nếu tình yêu có giới hạn, có điều kiện, có lựa chọn, thì có lẽ đó chưa phải là yêu thương thật sự, nó vẫn còn mang mác sợ hãi, tính toán, và không muốn thiệt về mình. Nào có tình yêu nào lại ngăn cản một người theo đuổi vận mệnh của mình? Khi vốn dĩ yêu thương là đồng hành?
Và cậu bé rời ốc đảo đó cùng một lời hứa sẽ trở về với cô gái cậu yêu. Đi thêm một chút, cậu đi đến được một sa mạc, nơi có các chiến binh hung dữ. Nhưng, cậu lại đối mặt thêm 1 thử thách “ hô mưa gọi gió” mới, điều mà cậu còn chẳng tin nỗi là mình làm được. Cậu bé quyết định ngồi lại thiền, kết nối tâm linh, và cậu làm được thật.
Vậy là, quyết định này đã giúp cậu bước đi thêm một bước, đó là kết nối với những vị thần tâm linh để xin hướng dẫn. Có thể người vô thần sẽ không tin, nhưng chuyện này không hề xa lạ với người hữu thần. Mỗi khi tớ muốn liên kết với vũ trụ mà không thể thiền để kết nối trực giác, tớ thường xuyên xin vũ trụ cho tớ một dấu hiệu như thể ngài đang đồng ý với mọi mong cầu của tớ.
Luôn luôn là một chú bướm cam, rực lửa cam, sẽ xuất hiện trong vòng 3 ngày hoặc ngay sau khi tớ kết nối thành công. Chú bướm cam này bằng cách nào đó có thể bay giữa đường quốc lộ, khi tớ đang chạy xe, hoặc lòng vòng trong tầm mắt của tớ. Một số người bạn khác, sẽ có những dấu hiệu thỏa thuận khác nhau của họ.
Tớ nghe kể, có người thì sẽ là những con số thiên thần, khi họ vô tình thấy trên đồng hồ, biển số xe. Một số thì lại là những thông điệp vô tình chạm đến trái tim, như một câu trả lời từ vũ trụ.
Chuyện này kể từ khi tớ biết thiền thì chưa từng có ngoại lệ. Như thể mọi sự trùng hợp đều được duyên phận đưa đẩy đến, và liệu ta có lắng nghe hay không mà thôi.
Bước đi này đã cứu sống cậu bé nhỏ một mạng, và dĩ nhiên là cứu cánh tớ và mọi người xung quanh tớ một cách thường xuyên.
Rồi anh chàng người Anh nọ cũng học được thuật giả kim, cậu bé cũng tìm thấy kho báu nọ. Nhưng cậu lại gặp thử thách, bị bọn cướp cuỗm hết tài sản của mình đã được cho trong lúc cậu đang đào kho báu. Thế là, cậu trở về, không phải về ốc đảo có cô gái, mà là về nơi đầu tiên cậu đã bắt đầu chuyến hành trình này.
Ở nơi gốc cây nơi cậu đã từng mơ giấc mơ định mệnh đó, đến hiện tại, cậu mới đủ tư duy, tài năng, trưởng thành để nhận ra kho báu nằm ở dưới gốc cây đó. Vậy là cậu đào lên, rất nhiều vàng và khó báu.
Vậy là, kho báu không phải ở Ai Cập, lúc ấy cậu nghĩ thế, bởi ai cũng nghĩ thế. Cậu non nớt, bé nhỏ, đầy vụn dại, nên mới nghe theo thế giới, tin rằng kho báu phải ở Ai Cập. Rốt cục, đến hiện tại, cậu mới đủ khả năng để nhận ra kho báu là gì. Nó ở dưới gốc cây, trước mặt đó thôi, chỉ là khi ấy cậu chưa đủ năng lực để nhìn thấy.
Và đây cũng là bước chân cuối cùng, bắt đầu trưởng thành và ở một cương vị mới. Khi người ta nhận ra, thứ người ta cần vốn dĩ đang luôn ở trước mặt, chỉ là ngày đó quá non nớt để nhận ra, thì đó là lúc họ hạnh phúc nhất.
Câu chuyện kết thúc, một chuyến hành trình thật dài với rất nhiều bước chân khởi đầu, cậu bé chăn cừu ngày nào, đã có nhiều hơn một kho báu mà cậu đã ôm lấy trong trái tim. Cậu có tình yêu, có sự vững tin trong nội tâm của chính mình, cũng có một trái tim chân thành, trong sáng không nghi hoặc. tất cả đều cần khởi đầu một bước chân.
Người ta bảo rằng, bước chân đầu tiên của cậu bé là quan trọng nhất,
Thiên lý chi hành
Thuỷ ư túc hạ
Bởi nó bắt đầu cho toàn bộ hành trình vạn dặm đầy ý nghĩa của cậu. Nhưng theo tớ, mỗi bước chân của cậu đều là một sự khởi đầu, có thể là buông bỏ, cũng có thể là dũng cảm hơn, vững vàng hơn. Mỗi bước chân bé nhỏ ấy đều có ý nghĩa, trọng trách, và niềm vui tương tự với nhau.
Bởi dòng đời nào có thể kiên trì bước mãi vạn dặm đâu? Luôn sẽ có từ bỏ, rồi lại bắt đầu. Không một hành trình nào là hoàn hảo vạn dặm, mà sẽ lại có rất nhiều cuộc hành trình mới khác nhau, biên độ khác, cường độ khác. Và mỗi một lần nhón chân bắt đầu bước đầu tiên, cũng sẽ là mỗi một lần chúng ta ngày một trưởng thành hơn, sống tốt hơn, biết nhận ra và tận hưởng những điều chúng ta từng rất mong cầu hơn.
Những cuộc hành trình nhỏ, khi nhìn lại mới thấy mình đã đi được quá xa, xa đến vạn dặm. Bản thân cũng đã đổi thay ít nhiều, thế gian bắt đầu có nhiều điều đáng để trân trọng, yêu thương hơn nữa. Và cuộc sống thì không có dừng lại bao giờ, vì sống là phát triển.
Chúng ta sẽ cứ lại bước đi, bắt đầu những hành trình mới, nâng cấp bản thân để tiếp tục đương đầu với những điều lớn lao hơn, trách nhiệm hơn, vững tâm hơn. Cuộc sống sẽ không thể dừng chân, ngay cả khi đã đặt để ai đó vào cái sứ mệnh của họ, người này sẽ còn cần tìm cách hoàn thành, xây dựng nó, khối con đường phải đi.
Thế, tất cả những điều tuyệt vời này, đều sẽ được tìm thấy, bằng mỗi một bước chân.
Vậy nên, đâu thể mơ khi chân không kịp bước? Đâu thể ước khi trái tim không làm gì hơn là chuẩn bị cho một sự đón nhận điều ước đã trên đường cập bến? Thế, cứ mơ, nhưng quan trọng hơn, là đủ sẵn sàng để đón nhận ước mơ. Tớ tin người ta sẽ làm mọi giá để có được ước mơ, và trong cái mọi giá đó, vũ trụ luôn hướng dẫn họ bước đi.
À, cậu trả lời được câu hỏi ở đầu bài chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét