Duyên luôn là một khái niệm rất màu nhiệm, dường như là mọi thứ được sắp đặt để đến với chúng ta vì rất nhiều lý do. Để nói về Duyên, thực sự có quá nhiều điều có thể đề cập. Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn về việc thái độ của một người trước Duyên là gì. Vốn để hiểu ra rằng, chữ Thuận Duyên mà chúng ta thường hay nghe, liệu có thực sự là làm theo ý trời, hay chỉ là cố chấp nghe theo chính mình.
Duyên phận có hai khía cạnh, tưởng chừng như đối lập nhau, lại đồng hành song song với nhau. Dẫu thiếu một trong hai cũng đã không thể xem là duyên nữa rồi. Một cái, là xuôi dòng thuận duyên. Một cái, là đón duyên mà nỗ lực, vượt qua thử thách.
Thế sao chúng ta biết được đâu là duyên nên thuận, biết nghịch mà buông. Đâu là duyên nên nỗ lực, dựa vào sức mạnh của chính bản thân mình?
“ Bạch nguyệt quang”- Ánh trăng rằm. Yêu lắm, thương lắm, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn ở nơi xa xôi, trái tim hiểu rằng người không thể đồng hành. Duyên cho chúng ta gặp gỡ, nhưng chẳng đủ nhiều để chúng ta sánh đôi.
Hôm ấy, tôi bắt gặp ánh mắt đó, tâm trạng bỗng ngỡ ngàng. Nụ cười hiền và cách nhìn tôi dịu dàng, trìu mến, mang lại cảm giác rất quen thuộc mà tưởng chừng chúng tôi đã quen tự lâu lắm rồi. Khuôn mặt ấy mang vác cả đoạn thanh xuân, người mang dáng dấp của anh ta, người mà tôi quen thuộc cả bóng lưng, cả nụ cười.
Anh ta mỉm cười ngại ngùng, thấp thoáng ngày nào cũng nhìn thấy. Tôi bắt gặp ánh mắt tìm kiếm đó, bất chợt nhìn thấy bản thân của 10 năm về trước. Tôi chạy theo bóng lưng đó, nhìn thấy bước chân tuổi thanh xuân của mình. Nhưng cũng chỉ có vậy, chúng tôi chẳng nói với nhau mấy câu, cũng chưa kịp làm quen.
Mỗi người tự nhiên lùi một bước, anh không bắt đầu, tôi không chạy theo. Tôi và anh tự nhiên gặp nhau, vừa đủ để tự nhiên nhận ra, đã đến lúc kết thúc những dại khờ của tuổi trẻ. Duyên đến, dạy cho mỗi người một bài học của tình yêu, và chỉ có thế. Sau khi mỗi người học xong, duyên tự động tan biến, Bạch Nguyệt Quang sớm đã không thể chạm vào, càng không thể song hành vượt khó khăn.
Có lẽ định mệnh vốn dĩ đã định sẵn như thế, một con người bé nhỏ, làm sao có thể cãi lại số trời? Duyên đi nên buông bỏ, không nên bi lụy hay chấp niệm làm gì, vì cố gắng lúc này lại sinh cố chấp, như một đứa trẻ yếu đuối không nỡ chấp nhận.
“ Nốt chu sa”- Nốt ruồi son. Là người đầu ắp tay gối, cùng nhau vượt qua bao giang khó của nhân duyên. Số trời định người này sinh ra là một nửa của ta, cùng ta lớn lên, cùng ta già đi, dạy ta hạnh phúc muôn thuở.
Chúng tôi gặp nhau qua một app hẹn hò nào đó, thời điểm mà cả hai không ai nghĩ rằng bản thân cố cần một tình yêu trong đời.
Ấy mà cũng chẳng ai nghĩ, người ta cần thiết để giữ lại những mối quan hệ tưởng như là người lạ, không can thiệp cũng không bước vào cuộc sống của nhau bao giờ. Vậy là người lạ hóa người quen. Ông trời độ cho thế nào, mà ngày tôi mất liên lạc với anh, thế mà lại vô tình để lại số điện thoại trên tờ khai báo y tế. Thế là bọn tôi lại tiếp tục cuộc nhân duyên này.
Thuở đầu, ông trời phải tác hợp ghê lắm. Bởi cái nhân duyên chẳng ai ngờ, cũng không ai nghĩ rằng sẽ đi cùng nhau lâu đến vậy. Yêu nhau cái thuở còn là trẻ con, hở ra là hợp với không hợp, đến bao giờ nhìn lại bỗng nhiên đến cái thuở : “ Mình lỡ làm sai, thì mình nói cho nhau biết, để lần sau rút kinh nghiệm làm tốt hơn”.
Dĩ nhiên, tình yêu thì có bao giờ là suông sẻ đâu. Bọn tôi cách nhau địa lý, khi bận bịu cũng chẳng có thời gian bên nhau nhiều. Ấy lại còn gia đình không hợp mắt, phải lấy lòng đến mấy năm trời.
Tự bao giờ, đứa con gái bỗng trở nên dịu dàng, học được cách tử tế, bao dung, nhẹ nhàng với người mà mình yêu thương. Đứa con trai trở lại mạnh mẽ, chở che và nuông chiều nửa kia hết mực. Giống một cặp đôi kiểu mẫu, nhờ vượt qua mọi thứ cùng với nhau, mà ai cũng tự nhiên được sống với bản chất thật của chính mình, yêu quý vô cùng từng ngóc ngách của người kia.
Duyên phận, ấy những lúc này lại cần đấu tranh, chứ không phải buông bỏ. Bởi lẽ càng nỗ lực vì nhau, lại càng cảm thấy người này chính là nửa kia của mình, chỉ khi ở cạnh họ, mình mới có thể tự do phát triển. Và cũng là tự do tìm thấy nhiều điều mà mình có thể yêu họ nhiều hơn nữa.
Càng khám phá bầu trời tình yêu, ta càng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc và may mắn vô độ. Lỡ như không có thử thách, làm sao mà thấy? Lỡ như vì chút nhặt nhạnh mà buông tay, thì làm sao đón đãi được khung cảnh tuyệt diệu này?
Thế, duyên phận cho chúng ta gặp gỡ những người cần gặp gỡ, nhưng chỉ bản thân chúng ta mới hiểu cách vận hành con đò của nhân duyên. Điều gì là những bến xe ngắn hạn, nên buông đi để nhẹ lòng, điều gì là đôi chân cùng bước, nên nỗ lực để tìm thấy những điều xứng đáng hơn.
Ví như bạch nguyệt quang, là màu trắng tinh khiết của sự lãng mạn xuôi dòng. Không đấu tranh cũng chẳng cưỡng cầu. Duyên đến thì rộng mở, duyên đi thì từ biệt, không bi ai cũng chẳng lụy tình. Ấy là Duyên, phó mặc cho duyên, nương nhờ cho duyên.
Ví như nốt chu sa, là màu đỏ kiêu kỳ, quyết đấu tranh vượt khó. Không buông bỏ cũng chẳng chùn bước. Duyên đến thì ta cùng nhau phát triển, cùng nhau nắm tay đi qua muôn vạn nẻo đường. Bởi ta biết chỉ cần thuộc về nhau, dù có đi một vòng trái đất vẫn sẽ tìm thấy nhau. Ấy là duyên, nhờ duyên mà ta có nhau, cũng nhờ duyên mà ta vẫn được đồng hành bền chặt.
Ta nên nói là, một người dù thả trôi theo dòng duyên phận, hay đấu tranh vượt sóng thử thách, cũng đều là những người mạnh mẽ. Bởi họ hiểu, trái tim họ dẫn đường được đâu mới là duyên lành, đâu mới là nghịch duyên. Nên than ôi đừng chê trách ai yếu đuối khi họ đang đi theo trái tim mình. Cuộc đời luôn có cả nhu và cương. Dù là nỗ lực hay thả trôi, mỗi lựa chọn đều cần một sức mạnh nội tâm. Nỗ lực quá mức có thể trở thành cố chấp, nhưng thả trôi đúng lúc cũng là một sự can đảm để đón nhận những gì sẽ đến. Âm dương hòa hợp, mới chính là lẽ duy nhất của nhân duyên.
“Duyên khởi tự ánh nguyệt quang,
Chiếu lên duyên phận muôn vàn đường tơ.
Nốt chu sa, đỏ như mơ,
Khắc sâu một dấu bất ngờ lòng ai.
Bước chân rẽ lối, mơ dài,
Gặp nhau dưới bóng đất trời lặng thinh.
Dẫu cho sóng gió, lặng thinh,
Duyên như ánh sáng lung linh chẳng mờ.
Bạch nguyệt quang dẫn giấc mơ,
Chu sa thắm đỏ duyên chờ ngàn năm.
Xa bao cách trở bao lần,
Tìm về vẫn thấy tri âm một đời.”
Nói đến đây, chúng ta có thể thấy được chữ Duyên là thứ vận hành mọi điều trong cuộc đời của mỗi người. Nên người ta hay treo chữ Duyên trong nhà, ngụ ý nhắc nhở bản thân hai khía cạnh cốt lõi của nhân duyên, và khía cạnh sống khi đối diện với những trường hợp đó.
Duyên, vốn hình thành từ Nhân. Nên người ta mới gọi là Nhân Duyên, từ Nhân Duyên sinh ra quả. Hay nói cách khác, mọi điều chúng ta nhận được trên cuộc đời này hẳn đều đã là những gì chúng ta đã cho đi vào thế giới, ở một thời điểm nào đó, khi được Duyên đưa đẩy để trở về.
Mọi điều chúng ta nhận được trong cuộc sống này, dù là niềm vui hay thử thách, đều đã được gieo trong một khoảnh khắc nào đó. Nhờ Duyên, những hạt giống đã gieo từ trước mới có cơ hội nở hoa. Duyên không chỉ là sự gặp gỡ giữa con người với nhau, mà còn là sự tác động của vạn vật trong cuộc sống, từ những điều lớn lao như trời đất đến những điều nhỏ bé như cơn gió thoảng hay cánh bướm bay qua. Duyên là nhân tố giúp chúng ta hoàn thành hành trình của mình, trả nợ hay mở ra một cơ hội mới. Chính vì vậy, khi chúng ta gieo duyên lành, quả ngọt sẽ theo sau; còn khi gieo duyên xấu do những lệch lạc, vấp ngã nào đó, bài học trưởng thành sẽ đến. Duyên chính là tấm gương phản chiếu những gì ta đã cho đi, giúp ta nhận ra rằng mọi sự trên đời đều có lý do và mục đích của riêng nó.
Tớ luôn tâm niệm rằng, trời chỉ tác thành cho những điều tốt đẹp. Cho nên, mọi thứ sẽ đều tốt đẹp, nhưng nó chỉ tồn tại dưới trạng thái đó khi chúng ta nhìn nhận nó đúng cách.
Cho nên, theo đạo Phật, bất kể nhân duyên là gì cũng nên nhìn với tâm thế từ bi, sáng suốt để không vướng phải sân hận, chậm rãi sống cuộc đời của chính mình. Có duyên thì mới gặp, có nợ thì mới vấn vương, việc chúng ta cần làm là một thái độ trân trọng, cúi đầu cảm ơn, cho dù đấy là lành duyên hay nghịch duyên.
Duyên không chỉ là sự ngẫu nhiên, mà là sự kết nối sâu sắc giữa mọi yếu tố trong vũ trụ. Mỗi lần chúng ta gặp gỡ ai đó, mỗi cơ hội mở ra, thực ra đều là kết quả của một chuỗi các duyên trước đó mà ta không thể nhìn thấy ngay lập tức. Như một sợi dây vô hình, Duyên dẫn dắt chúng ta qua những ngã rẽ, đôi khi là thử thách, đôi khi là niềm vui. Chính vì vậy, ta không nên nhìn nhận cuộc sống theo cách đơn giản là có chuyện tốt và chuyện xấu. Mọi điều xảy ra đều có lý do của nó và đều đóng vai trò trong hành trình trưởng thành của mỗi người. Điều quan trọng là ta có nhận ra và học hỏi từ những gì Duyên mang lại, để cuộc sống luôn trọn vẹn và ý nghĩa hơn.
Bên cạnh đó, Duyên nhắc nhở chúng ta sống với tâm thế bình an, cởi mở đón nhận những thử thách, nhân duyên đã được sắp đặt. Khi chúng ta có thể an yên từ giã những mối quan hệ hay những cơ hội không còn phục vụ cho sự phát triển cá nhân, ta sẽ nhận ra rằng Duyên không chỉ là những gì đến mà còn là những gì phải đi. Khi có được tâm thái bình thản, Duyên sẽ như một đại diện cho sự tĩnh lặng khó bị khuấy động trong tâm hồn, cho phép ta tiếp nhận mọi sự thay đổi mà không bị xáo trộn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét